Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Hắn cũng thông minh đấy chứ. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân.
Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Xung quanh là người.
Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian.
Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.
Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Những thứ đáng ghét nhất.
Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu.
Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Để chờ một sự thật tươi đẹp.