Phải có mối quan hệ. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có.
Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả. Nhà văn ngồi lại một mình.
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc. Vả lại, đây không phải lần đầu bạn mơ kiểu đó nên bạn khá tin là mình sẽ kể được ít nhiều.
Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần.
Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.
Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Chả phải bổn phận gì. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng.
Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.
Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.