Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Và vì thế, nó mạnh hơn.
Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục.
Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.
Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Chứ không phải hắn leo lên giời.
Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Người ta, người ta lấy đấy chứ. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.
Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao.
Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Nếu hắn là người tài. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn.
Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Ba năm… Ba năm thì không tính được.
Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc.
Ông lão giật thót mình: Ấm! Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia.