Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy.
Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Đó gọi là biết chơi. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.
Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Ông cụ rất phấn chấn.
Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.
Không chung chung như những nhà mị dân. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm.
Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Trận đấu quả thú vị hơn lần trước.
Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.
Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp. Dù lúc này mắt không có nước.
Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.