Hôm nay tôi xin ca ngợi Thomas Paine – vì tôi nhìn thấy gương mặt của người mà người Anh tìm cách bắt giữ và giết vì là kẻ khởi xướng cuộc Cách Mạng Mỹ. Khi còn là một đứa trẻ, ông biết nói chậm và khi là một học sinh, lại học rất ít, mơ mộng trong lớp và hay hỏi nhiều đế mức các giáo viên coi ông như một đứa trẻ bất bình thường. Tôi đã chịu đựng mọi việc một cách cay đắng và khổ sở.
Ta có thể tóm tắt quan điểm này bằng một phát biểu của Vincent Lombardi (một huấn luyện viên của Mỹ): Họ cũng đương nhiên là nhóm tích lũy tài chính nhiều hơn bất kì ai. Như bất cứ dòng chảy nào của con sông, cuộc sông cũng có những lúc khô cạn và những khi triều cường.
Hai thành viên của Hội đã bị Bộ Nội vụ bắt giữ và bỏ tù. Quả thật có những phẩm chất phi vật chât như tính cách, các nguyên tắc đạo đức…vv Chúng thật sự có thể biến thành những cái thuộc về vật chất như : người ta tự nguyện tin tưởng họ, khách hàng sẵn sằng mua hàng của họ. Chúng ta đang tiến rất gần đến việc tìm ra lời giải đáp bởi vì giờ đây ta đã biết được đến 700 cách mà ta không nên làm .
Những gì còn lại trên khuôn mặt anh là vô số những vết sẹo và phải nói là không thể cắt bỏ được nữa. Tôi trở nên im lặng hơn trong lớp. Ngày xưa, có một người phụ nữ chỉ có độc nhất một người con trai nhưng chẳng may lại qua đời.
Ông qua đời vào ngày 2/9/1969, ở tuổi 79. Vấn đề là ở chỗ mức tiêu tốn năng lượng mỗi ngày của chúng ta ngày càng giảm. Tôi nhớ là nhà lãnh đạo tối cao của đất nước chúng tôi(Yang Di-Pertuan Agong), ngài Azlan Shah, lúc ấy được yêu cầu đứng ra dàn xếp tình hình.
A)Trừ khi tự mình lấy lại được tinh thần nếu không những người này sẽ không thể đứng lên được nữa. Chẳng phải “chẳng có gì hết” cũng là có một cái gì đó dấy ư? Trước kia, thầy tôi đã từng nói : lhi bạn đối mặt với đau khổ, đừng dằn vặt, đừng sụp đổ, chỉ nên nếm trải đau khổ.
Vậy ai là người muốn có cuộc sống gian khổ và khó khăn ?Tôi ủng hộ những người không thích điều này . Tôi thấy một vài người chạy lung tung nhưng không biết cái gì đang diễn ra. mới chính là những khoảng thời gian dài làm cho con người phải đầu hàng và làm cho tinh thần đang phát triển mạnh mẽ trở về với cát bụi.
“Nếu tôi được sống đến tuổi “cổ lai hy”, liệu tôi có được một ít sức hấp dẫn, chủ nghĩa cá nhân và sự thông minh để không bị thải hồi khi tôi đã trở nên tiều tụy, kiệt sức và yếu ớt nhưng lại là hàng hiếm, được nâng niu như một món đồ cổ đặc biệt?”. “Tôi phải thành công vì tôi chẳng còn những việc không có kết quả”. Tuy nhiên thu nhập của bà không đủ và phải trông chờ vào sự giúp đỡ của dì ông.
Tất cả những điều này rất dễ hiểu vì bạn đã bị tổn thương về mặt cảm xúc. Tất cả những gì tôi biết là tôi đã bị một đứa con gái đánh bại một cách thảm hại trước toàn trường! Sự thất bại nhục nhã này đã làm tôi choáng váng. Vì vậy mà khi có một đoàn múa bale đến thị trấn thì cô đến hậu trường sau buổi biểu diễn và nói với nhà biên đạo múa:
Tôi sinh năm 1950 trong một đại gia đình có 14 đứa con. Gương mặt anh hầu như bị băng keo phủ kín và chỉ còn đôi mắt chưa bị băng lại. Điều đáng ngạc nhiên là sự tự tin của tôi không bị lung lay dù tôi cảm thấy bối rối với những gì đã xảy ra cho công ty cũng như áy náy vì chưa thực hiện được những giao ước với các cổ đông.