Khi đó tên của bạn không còn cần thiết nữa. Sau đó và chỉ sau đó hãy nhìn vào đồng hồ. Câu đầu tiên của Sandra khi bước vào phỏng vấn là, Thưa ngài Cohn và bà Engels, tôi hy vọng vì lợi ích của ông bà, tôi sẽ là người phỏng vấn cuối cùng.
Nhóm của bạn thích nói chuyện về típ người nào? Các nhân vật thể thao? Ngôi sao điện ảnh? Chính trị gia? Hãy tự hỏi cảm nhận của bạn về mỗi vấn đề hoặc mỗi người đó. Thông thường với những chương trình lớn, những người tham dự ngồi ở chỗ mà họ thích khi họ bước vào. Tôi đã từng diễn thuyết tại một hội nghị về lĩnh vực dành cho những người có hoàn cảnh khó khăn ở Mississipi cùng với một diễn giả người da đen nổi tiếng, Diana Parks.
Họ cười thích khi ai đó đưa ra điều hấp dẫn hoặc kể một giai thoại có thật về nhân vật đáng kính này. Liệu câu đó có làm tổn hại đến sự tự nhận thức về bản thân khi nghĩ về tôi với tư cách là một con người mà ông ta tuyển làm trợ lý chứ không phải là động vật hai chân không có lông mà ông ta có thể bổ nhiệm vai trò đó? Tôi ước ông ta sẽ bị ngã ngựa ngay khi phán đoán cách ông ta diễn đạt câu làm cho tôi có cảm giác bị hạ thấp và xa cách với ông ta. Rồi sau này hãy đặt tên hiệu tương tự cho người bạn đời sau này của bạn.
Một trong những khách hàng tôi tư vấn đã lập một hệ thống kiểm soát hàng tồn kho và đào tạo cả công ty về hệ thống đó. Kết quả làm cho mọi người đều ngạc nhiên. Lúc đó, giao tiếp bằng ánh mắt sẽ là một bản năng thứ hai.
Tất nhiên là không, tôi nói với anh ta. Chúng tôi, những người phụ nữ sẽ không bao giờ hiểu điều đó. Bạn tiếp tục, Nhưng, nếu tôi không biết họ, tôi không thể nói, Chào bạn, hãy nói cho tôi biết về bạn.
Ông cũng sẽ phán đoán vấn đề mà phần lớn chúng ta vẫn đang tranh cãi: Tớ nên gọi điện thoại hay gửi thư điện tử cho anh ấy?, Tôi nên gửi thư điện tử hay gọi điện thoại cho cô ấy? Tóm lại, khi nào gọi điện thì phù hợp, và khi nào gửi thư điện tử thì phù hợp? Có những điều được nói ra thì tốt hơn, có những điều lại tốt hơn khi người ta đọc chúng. Một lần nữa, tiếng cười của Walter vang vọng cả phòng họp, và số người còn lại của nhóm cũng cười theo. Khi cuộc họp diễn ra được khoảng hơn mười phút nữa, Sandra đưa ra câu hỏi.
Khi anh ta nói, tôi biết chắc đó không phải là cuộc thí nghiệm dễ chịu với hai vị, đó không phải là lời khen ngợi cụ thể. Khi bạn bị sa bẫy giống như một con rận bị nhốt trong lọ không có đường thoát, đừng chấp nhận điều đó. Vì anh ấy đang bị sốt, tôi đảm bảo là anh ấy đã nhớ đến Ulla bằng cả sự yêu mến.
Tốt thôi, tôi chắc chắn một trong số đó có tác dụng. Chào Ric, thực sự đã có một thời gian tốt đẹp ở bữa tiệc của bạn tối qua tại câu lạc bộ và gặp nhiều người thú vị. Sau khi bị gọi nhầm tên Ulla, tôi lao đến cửa hàng tạp phẩm.
Barry Farber, phát thanh viên ở New York, vì chứng tỏ cách để lại tin nhắn qua hộp thư thoại thông minh; Nếu bạn dẫn chứng ý kiến của họ và sau đó kết hợp ý kiến đó, thậm chí không được chặt chẽ, với ý kiến của bạn, thì sự kết hợp đó vẫn phù hợp với người nghe. Sai lầm của Petra là mỗi lần đưa ra quan điểm của mình cô ấy đều sử dụng những từ giống nhau.
Tại sao vậy? Bởi vì Sandra không lẩn tránh một cách đáng xấu hổ khi thốt lên lời xin lỗi. Cô ấy mở đầu bằng cách nói, Có lẽ câu hỏi này đã được trả lời khi bắt đầu cuộc họp, nhưng tôi đã bỏ lỡ. Hỡi các quý bà, chẳng hạn các bà bước vào một nhà hàng và đã chọn một chiếc bàn.