Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.
Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.
Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Nhưng thế tại sao ta không sướng? Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Mà thản bởi vì lòng cần thản. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.
Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.
Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Không cất đấy, làm gì được nhau. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.
Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.
Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Sống là gì nếu không có khoái cảm.